Đức Giêsu mời chúng ta vượt ra khỏi ranh giới của nhóm mình, để mở ra với thế giới, với các kitô hữu khác, với những người không tin. Chúng ta cần thấy những điều chân thiện mỹ nơi họ như những tia nắng đến từ Vừng Đông rực rỡ là Đức Giêsu,
Bất chấp những yếu đuối và giới hạn của Simon, Ðức Giêsu vẫn chọn ông đứng đầu nhóm Mười Hai, và làm nền tảng cho Hội Thánh của Ngài. Ngài đặt cho Simon một tên mới là Phêrô, tiếng Aram gọi là Kêpha, nghĩa là Tảng Ðá.
Đức Giêsu buồn vì phải ở với và chịu đựng một thế hệ cứng lòng tin (c. 19). Các môn đệ không đuổi được quỷ vì họ chưa đủ đức tin. Người cha muốn con mình được khỏi, ông cũng cần có thêm đức tin.
Tin Mừng của Đức Giêsu nói về cách thức loại bỏ hận thù, cách thức đối xử với kẻ thù của mình. Ngài kể ra một số kẻ thù quen thuộc của chúng ta: Kẻ ghét ta, nguyền rủa ta, hay vu khống cho ta, kẻ tát vào mặt ta và đoạt áo ngoài của ta (Lc 6,27-29).
Đức Giêsu được biến hình trước mắt các ông, y phục Ngài trắng tinh rực rỡ. Cha đã muốn cho ba môn đệ thấy sự cao trọng thánh thiêng của Đức Giêsu, vốn được ẩn giấu che khuất bởi bề ngoài rất đỗi bình thường.
Trong bài Tin Mừng hôm nay, Đức Giêsu mời các môn đệ và đám đông từ bỏ chính mình, vác thập giá mình mà theo Ngài (c. 34). Từ bỏ chính mình là không coi mình như trung tâm nữa, không coi danh dự, quyền lợi, dự tính, của cải là điều mình phải nắm chặt.
Thầy Giêsu đã sống bên các môn đệ từ mấy năm qua. Họ đã được gọi, được chọn, được theo, đã được thấy, được nghe, được chạm đến. Bao nhiêu là kinh nghiệm gần gũi! Nhưng Thầy Giêsu chẳng nói rõ cho họ biết mình là ai. Bây giờ Thầy lại đặt câu hỏi cho họ.
Bài Tin Mừng hôm nay kể chuyện Đức Giêsu chữa anh mù ở vùng Bếtsaiđa. Chuyện này có một số nét giống chuyện Chúa chữa người câm điếc (Mc 7, 31-37). Cả hai anh đều được người ta đem đến cho Đức Giêsu và xin Ngài đụng đến. Cả hai anh đều được dẫn đến một nơi riêng và được chữa lành bằng bôi nước miếng.
Chưa khi nào chúng ta thấy Ngài đặt nhiều câu hỏi liên tiếp như vậy. Tùy lối chấm cau, có thể từ sáu đến chín câu hỏi. Qua các câu hỏi, Ngài bày tỏ sự thất vọng về các môn đệ. Họ chậm hiểu, chậm nắm bắt; tim của họ bị chai (c. 17). Họ có mắt mà không thấy, có tai mà không nghe (c. 18).
Đức Giêsu không mua niềm tin của đám đông bằng sự phản bội Cha. Ngài đã ở lại trên thập giá như một người có vẻ thua cuộc…Kitô giáo không đặt nền trên những chuyện dị thường, ma quái. Đức Giêsu đã làm phép lạ chữa bệnh và trừ quỷ vì Ngài chạnh lòng thương trước nỗi khổ đau của con người.
Đức Giêsu đưa chúng ta đi vào một thế giới khác, với lối đánh giá khác, làm chúng ta ngỡ ngàng. Ngài cho các môn đệ của Ngài biết rằng: Họ là những người có phúc, khi phải chịu nghèo đói, đau khổ, bách hại vì Ngài. Nước Trời đã thuộc về họ từ đây, và hạnh phúc sẽ trọn vẹn trong ngày sau hết.
Bảy cái bánh được Đức Giêsu bẻ ra và trao cho các môn đệ. Các môn đệ lại làm cử chỉ như vậy cho đám đông. Bẻ ra và trao đi là những hành vi của bác ái, chia sẻ. Bẻ ra là chấp nhận bị vỡ, chẳng còn nguyên vẹn như trước. Trao đi là chấp nhận mất mát, chẳng còn giữ lại gì cho mình.
Trong bài Tin Mừng hôm nay, Ðức Giêsu chữa một người vừa ngọng vừa điếc. Người ngọng là người gặp khó khăn khi trình bày, khi phải diễn đạt bằng lời nói cho người khác hiểu. Ta có cảm tưởng lưỡi anh bị một sợi dây trói buộc. Ðức Giêsu đã đụng đến lưỡi anh, và sợi dây đó được tháo cởi.