Các Kitô hữu sẽ còn bị bách hại đến tận thế. Họ không phải là những người thích tỏ ra mình anh hùng, đòi tử đạo. Nhưng họ là những người khiêm tốn, khôn ngoan, biết trốn đi thành khác khi bị bắt bớ ở thành này (c. 23). Chịu bách hại là điều nằm trong ơn gọi của người Kitô hữu, là cái giá phải trả để sống mầu nhiệm Vượt Qua của Đức Kitô.
Khi nghe lời dặn dò của Thầy Giêsu, chúng ta thấy ngay mẫu người tông đồ mà Thầy mơ ước. Đó là con người bị cuốn hút bởi những bận tâm về Nước Trời, nên siêu thoát khỏi mọi vướng bận trần tục. Nước Trời phong phú và giàu có đủ làm họ mãn nguyện, nên họ coi nhẹ chuyện ở, chuyện mặc, chuyện ăn. Chính lối sống đơn sơ giản dị, thậm chí thiếu thốn của họ, là một lời chứng về những gì trên cao.
Xin trân trọng gửi đến Quý độc giả các bài đọc Lời Chúa Chúa nhật XV Thường Niên - năm A.
Đức Giêsu đã cần mười hai bạn trẻ cộng tác với mình, để làm mục tử cho đàn chiên, làm thợ gặt cho mùa lúa chín vàng, làm tông đồ cho một nước Paléttin nhỏ bé. Ngài chia sẻ cho họ uy quyền mình có và sứ vụ mình làm (c. 1). Con số mười hai gợi nhớ mười hai chi tộc Israel ngày xưa. Giáo Hội Ngài thiết lập sẽ là Israel mới, đặt nền trên mười hai bạn trẻ.
Thiên Chúa vô cùng quảng đại. Đó cũng là nội dung của Bài đọc I, trích sách ngôn sứ Isaia. Ngài gieo hạt giống sự thiện vào lòng con người như sương sa từ trời rơi xuống, làm cho đất đai mầu mỡ và cây có xanh tươi. Mưa móc và sương sa từ trời không chọn chỗ để rơi xuống. Hạt giống Lời Chúa cũng thế. Chúa gieo mầm sự thiện vào mọi nền văn hoá, mọi thời đại và mọi truyền thống. Tất cả những điều tốt đẹp và thiện hảo nơi những nền văn hoá đều phản ánh sự thánh thiện và tốt lành của Chúa, vì Ngài là nguồn cội của Chân, Thiện, Mỹ.
Cách nay hai ngàn năm, Đức Giêsu đã than về chuyện ơn gọi. Đồng lúa thì bao la mênh mông, mà thợ gặt thì ít. Ngài mời các môn đệ của mình cầu nguyện nài xin với Thiên Chúa. Đồng lúa là của Thiên Chúa, thợ gặt cũng là của Thiên Chúa sai đến. Nước Việt Nam chúng ta cũng cần bao thợ gặt. Có bao nhiêu tỉnh thành làng mạc còn thiếu linh mục, thiếu nữ tu. Số linh mục mới chịu chức không đủ bù cho các vị về hưu và qua đời. Làm sao để các bạn trẻ thấy con người hôm nay và chạnh lòng thương?
Bài Tin Mừng hôm nay là về chuyện của những bàn tay. Bàn tay quyền năng của Đức Giêsu, bàn tay lạnh giá của cô bé nằm đó, bàn tay rụt rè, e ngại, nhưng cũng rất quả quyết của người phụ nữ ốm đau. Bàn tay là điều kỳ diệu Thiên Chúa tặng ban cho con người. Bao ân sủng đến với tôi qua bàn tay đón lấy Mình Thánh Chúa. Bao điều tốt đẹp tôi trao cho tha nhân qua bàn tay bé nhỏ. Chỉ mong tay tôi đừng bị ô nhơ và đừng khép lại trước người đang xin.
Hãy mang lấy ách của tôi. Ðức Giêsu không ngần ngại nói đến ách của Ngài mà những kẻ đến với Ngài phải mang. Ngài không giấu ta về những đòi hỏi nghiêm túc, về con đường hẹp mà ít người muốn đi, về thánh giá mà ta phải vác để theo Ngài. Như thế sự an bình thư thái Ngài hứa ban đâu phải là thứ bình an rẻ tiền, không cần từ bỏ. Ðó là thứ bình an ngay giữa khổ đau và nước mắt, vì biết mình được Thiên Chúa yêu thương, vì xác tín là mình đang làm đúng ý Thiên Chúa.
Theo hướng dẫn của Bộ Phụng tự và Kỷ luật các Bí tích
Trong bài Tin Mừng hôm nay, Đức Giêsu bị các môn đệ của Gioan tra hỏi về chuyện tại sao các môn đệ của Ngài lại không ăn chay như họ (c. 14). Đối với họ ăn chay là một việc đạo đức quan trọng, không thể thiếu trong đời sống của một nhóm như nhóm các môn đệ Đức Giêsu. Đức Giêsu đã trả lời họ bằng một câu hỏi khác. Gián tiếp Ngài nhận mình là chàng rể, các môn đệ là khách dự tiệc cưới. Chính vì thế chuyện ăn chay than khóc hoàn toàn không hợp chút nào.
Thầy Giêsu gọi bốn môn đệ đầu tiên khi họ đang làm việc. Người thì đang quăng lưới ngoài khơi, kẻ thì đang vá lưới trong thuyền (Mt 4, 18-22). Khi Thầy gọi Mátthêu, anh cũng đang làm việc ở trạm thu thuế. Anh đang ngồi, vững vàng trong nghề nghiệp của mình, dù nghề của anh thường bị coi là nghề rất xấu. Thầy Giêsu như tình cờ đi ngang qua bàn làm việc của anh. Ngài chỉ nói một câu rất ngắn: “Anh hãy theo tôi!”
Phụng vụ Chúa nhật này trổi lên khúc nhạc vui. Bài đọc I và Tin Mừng ca ngợi giá trị nhân tính cao cả. Bài đọc II ca mừng cuộc chiến thắng của Thần Khí trên xác thịt, của sự sống trên sự chết.