"Thế giới ngày nay quá rối bời
Xin thương cứu giúp Mẹ hiền ơi!" - "Our Lady Of Lourdes"
Tôi nhận ra rằng để thực hiện Mùa Chay ý nghĩa thì đừng đợi Mùa Chay đến mới dọn mình mà hãy dọn mình đón Mùa Chay. Đừng đợi đến khi chính thức bước vào Mùa Chay mà hãy dọn mình nghiêm túc và cẩn trọng trước đó càng sớm càng tốt và cũng không khi nào là muộn cả.
...như một bàn tay Vô Hình đang dẫn Quân đi đến ơn gọi thầm lặng mà chính Quân không nhận ra với cậu bé đam mê bóng đá lớn hơn những điều kiện mà Cha cố đặt ra cho sân bóng này...
"Khi bí mật kinh hoàng của một gia đình bị hé lộ trong đêm tối cũng là lúc cuồng phong cuộc đời bắt đầu bủa vây. Lời thì thầm của bóng đêm là những lời cáo buộc hay dối trá, là tội ác hay là sự thôi thúc của chân lý...? Hãy tín thác vào Chúa để đôi cánh tâm hồn ta được tung bay trên bầu trời tự do của Tình yêu Ngài vô biên sâu thẳm..."
Nơi quê nhà ấy điều con nhớ nhất là đôi tay của Ba, Mẹ. Đôi tay nhỏ nhắn của Mẹ ẵm bế con từ thuở nhỏ, nắm lấy tay con khi đến trường, ôm lấy con khi đêm về, chăm sóc con những bữa ăn; khi con bị đau ốm tay mẹ không rời con, đôi tay mẹ vỗ về con khi con thất bại, và cũng đôi tay Mẹ dạy con bài học đức Tin đầu tiên với dấu Thánh Giá, và cùng cầm lấy tay con lần chuỗi Mân côi.
Bạn ấy đã ở bên mình suốt những tháng ngày Saigon bị phong toả Covid, khi ấy mình gần như phát điên vì không được dự Thánh Lễ nữa (từ tháng 5 tới tháng 10). Suốt khoảng thời gian đó, nhờ tình thương và sự quan tâm của Paul, mình đã không bị mất Đức tin.
ôi tin đây là biểu hiện của những tâm hồn có Chúa, có đức tin kiên vững. Rồi họ cất vang lời kinh bên giường bệnh. Sự đơn sơ tín thác của họ khiến tôi cảm phục. Ở nhà dòng, chị em chúng tôi cũng làm tuần cửu nhật và hy sinh hãm mình để cầu nguyện cho chị Bi nhanh tỉnh lại.
Hôm qua đi lễ Holy Innocents, được nghe cha giảng "Con phải là nhân chứng", nên mình quyết định public bài này. Chia sẻ này được viết nháp từ 26/12. Là câu chuyện của mình, mình chịu trách nhiệm, không liên quan tới ai khác.
"Chúng Tôi Từ Phương Đông Đến Thờ Lạy Đức Vua." (Mt 2, 1-12)