Có một tháng hoa đã qua (Phần 1) - Tác giả: Lm. Mar - Aug Bùi Văn Hồng Phúc, SSS

Thứ ba - 31/05/2022 19:09      Số lượt xem: 794

Khi hai ánh mắt chạm nhau, nhỏ cười nhẹ, mắt ánh lên trong sáng. Khi cười, hai cái lúng đồng tiền in sâu trên má. Chẳng hiểu sao tim tôi lại thắt lại. Tôi vội nhìn nơi khác như cố tránh ánh mắt của nhỏ. Trời ơi! Phải nhỏ không? Có mấy bữa đâu mà nhỏ đẹp dữ thần, vẫn ánh mắt và nụ cười ấy nhưng nay lại trở nên duyên dáng đằm thắm làm tôi bối rối.

Nhà chòi
 
Hồi bé, tuy là con trai, nhưng tôi thích nhất là tháng năm, Tháng Hoa, dù khi đó ở xứ tôi, dâng hoa chỉ dành cho bọn con gái. Bởi một lý do đơn giản, Tháng Hoa đến là tôi lại được thấy nhỏ cười...
 
Nhà nhỏ và nhà tôi đâu xa nhau là mấy. Chỉ cách nhau một cái đồi. Nhà nhỏ ở trên đồi. Nhà tôi cuối chân đồi, cạnh bờ ao. Từ dưới sân, len qua khóm trúc, ngước mắt lên là có thể thấy dáng nhỏ đang phơi quần áo bên hiên nhà, cạnh dàn mướp hoa nở vàng ươm. Hoặc có khi thấy nhỏ đang lụi cụi hái rau sau hè để chuẩn bị bữa cơm cho mấy đứa em. Nhà đông con, lại là chị hai nên ngoài giờ đến lớp, nhỏ còn phải buôn bán phụ má ở cái sạp rau củ ngoài chợ nhỏ. Bán hàng chưa xong nhỏ lại còn tranh thủ về nấu cơm nước và chăm mấy đứa em. Cũng có thể vì thế mà nhỏ học kém hơn tôi. Có lần lên đồi, qua nhà nó chơi, má nhỏ biểu tôi: "Con kèm nhỏ nhà dì cùng học với con nhé!" Thằng bé lúc đó cứ vâng dạ chứ có biết sau cái gật đầu đó là một chuỗi những ngày bàn tán, ghép đôi ghép cặp tôi với nhỏ của mấy đứa bạn cùng lớp.
 
Thì đó, mới hôm trước đồng ý dạy kèm cho nhỏ, hôm sau tụi bạn chung xóm đã trêu ghẹo suốt. Thế là tụi nó ghép đôi tôi với nhỏ từ đó. Tôi tức lắm. Và cũng vì sợ tụi nó trêu ghẹo, nên tôi đâu dám công khai chỉ dạy nhỏ học. Tôi hẹn nhỏ ra sau vườn, chỗ khuất nhất. Ở đó là cả một thế giới tuổi thơ của hai chúng tôi. Có những buổi trưa nắng, nhỏ đầu trần chân đất, từ trên đồi xuống sau vườn nhà, chỗ cái chòi bằng lá chuối mà chúng tôi đã cùng nhau dựng lên cách đó ít hôm, để nhờ tôi dạy học. Nhỏ muốn tôi chỉ bài, rồi cắt nghĩa lại những chỗ chưa hiểu. Có những lúc nghỉ ngơi, tôi với nhỏ chơi ăn ô quan, tôi thua phải đi hái ổi cho nhỏ. Cũng có những lúc chơi bán hàng. Nhỏ lấy cây lục bình làm bánh mì, rồi lấy hoa dâm bụt làm nhân nhận vào. Còn tôi thì bán gà bằng những con châu chấu bắt được ở bụi cỏ chiều qua. Rồi những khi chán, chúng tôi lại chơi cô dâu chú rể. Mà nhỏ tánh kỳ, lại bắt tôi làm cô dâu, còn nhỏ làm chú rể.
 
Cái chòi của chúng tôi xem chừng chẳng kín đáo chút nào. Nó nằm ngay cạnh bờ ao, chỗ mấy bụi chuối. Bên kia bờ là con đường mòn đi tắt vào sân sau nhà thờ, mà bọn trẻ tụi tôi hay trốn nhà đi chơi vào những buổi trưa hè. Thế là chẳng mấy chốc, cái "lều tranh bí mật" của tôi và nhỏ bị tụi bạn phát hiện ra. Bữa đó, chẳng hiểu sao sau khi hoàn tất bài tập về nhà, nhỏ lại muốn làm cô dâu, nhỏ bắt tôi làm chú rể. Hai đứa đang trong cái chòi làm lễ nhất bài thiên địa, nhị bái...tam bái theo như trong mấy phim kiếm hiệp, bỗng nhiên cái chòi bất thần sụp xuống, đè hai đứa tôi, rồi nghe tiếng cười ha.ha. Thì ra tụi bạn đã phát hiện và âm thầm phá đám, chúng nó cột dây và kéo sập cái chòi lá của chúng tôi. Mãi sau hai đứa mới chui ra được thì tụi nó lại hát: "Cô dâu chú rể làm bể bình bông, đổi thừa con nít, để đít ra ngoài...". Tôi không dám nhìn nhỏ, nhưng lại đỏ mặt đỏ tai, tức điên lên được. Còn nhỏ thì mếu máo khóc.
 
Sau lần đó, tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu mỗi khi nhỏ đến gần. nhưng tụi tôi vẫn đi học chung với nhau, vẫn ngồi chung bàn, chỉ những lúc giận thì lấy cục phấn vẽ ngăn ra làm đôi. Những lúc bị trêu ghẹo như thế, nhỏ thì e thẹn đỏ mặt, còn tôi thì không hiểu sao giận tụi nó thì ít mà ghét nhỏ thì nhiều. Nhìn cái mặt đen thui, lại có cái lúng đồng tiền phát ghét. Tôi ước phải chi đừng nhận lời má nhỏ. Mà rồi nghĩ lại, con trai là quân tử, lỡ nhận lời, sao mà nuốt lời được. Tôi bâng quơ miên man mãi.
 
Được vài bữa thấy êm chuyện, nhỏ nói hay là tụi mình chuyển qua học chỗ khác, chỉ học thôi, không chơi nữa, vậy là tụi nó sẽ không ghẹo tụi mình nữa. Mắt tôi bỗng sáng lên. À vậy tụi mình lên nhà thờ, phía sau phòng học giáo lý có cái hiên, mà mấy khi có ai đến đó. Hai đứa có vẻ ăn rơ hiểu ý nhau.
 
- Thì tao với mày đi lễ sớm hơn, rồi vô phía sau trường học mày dạy cho tao, rồi sau đó hai đứa mình đi lễ.
 
- Nhưng lỡ tụi nó phát hiện ra nữa thì sao?
 
- Tao để ý rồi, giờ đó tụi nó đang mải chơi ngoài sân nhà thờ, nên không đứa nào xuống trường học đâu. Mày yên tâm đi...
 
Vậy là hai đứa tôi thống nhất như thế. Đi lễ sớm hơn mỗi ngày và cùng nhau học. Cũng chính vì lý do đi lễ sớm mà chẳng bao lâu tôi được vinh dự là thiếu nhi siêng năng đi lễ nhất xứ mới ghê chứ. Bữa hôm Đức Giám Mục đến ban phép thêm sức, tôi được ngài tặng quà. Hãnh diện nở cả mũi. Nghĩ bụng lỡ ai phát hiện ra động lực khiến tôi siêng năng đi lễ là để hẹn với nhỏ, chắc tôi chết quá. Rồi tôi được cha xứ nhận cho vào ban lễ sinh. Cái này hay nè vì trước giờ tất cả lễ sinh là do mấy đứa tụi nó nói cha mẹ lên xin cha xứ, chỉ duy nhất mình tôi là được cha chọn thôi đó. Còn nhỏ cũng vì siêng đi lễ nên được chọn vào đội dâng hoa kính Đức Mẹ ngay năm đó. Hai đứa tôi vui lắm.
 
Nhưng rồi chỗ an toàn của chúng tôi cũng bị phát hiện ra. Bữa thằng cu Hiếu nó đi vệ sinh, vừa đến khúc cua vào dãy nhà vệ sinh, nó nhìn thấy hai đứa tôi đang học bài. Vậy là đám bạn nhao nhao lên rằng tụi tôi hẹn hò ở nơi vắng vẻ. Nhỏ mặt buồn rười rười. Còn tôi, tự thề với lòng sẽ không chơi với nhỏ nữa. Vậy là tôi nghỉ chơi với nó từ đó. Dù rằng nhỏ chẳng có lỗi gì, nhưng vì tôi sợ quê với đám bạn.
 
- Vì sao hổm rày mày cố tránh mặt tao. Có phải tụi bạn ghẹo nên mày nghỉ chơi với tao không? - Nhỏ hỏi đúng tim đen mà tôi không dám nhận, hai tay cứ cuốn cái vạt áo.
 
- Ừ...thì tao... mà tại mày hết, tại mày xấu xí, lại còn đen xì lì, tao không thích mày.
 
Nói xong tôi bỏ chạy để lại nhỏ đứng chơ vơ. Tôi không quay lại, nên không biết nhỏ như thế nào và đứng đó bao lâu. Chỉ biết rằng đó là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất tôi chê nhỏ xấu.
 
Nhớ năm đó, để chuẩn bị cho tháng năm, Tháng Hoa, tháng kính dâng hoa cho Đức Mẹ, xơ vào các lớp giáo lý để tìm các bạn nữ dâng hoa. Rất nhiều cha mẹ đến xin xơ cho con mình dâng hoa, tuy vậy chỉ em nào siêng năng đi lễ xơ phụ trách mới nhận. Nhỏ cũng được nhận vào đội dâng hoa.
 
Sau khi tập đội hình cả tháng trời trước đó, thì cũng đến ngày khai mạc Tháng Hoa. Mấy đứa con gái đến nhà thờ sớm. Tụi nó mặc quần áo sặc sở màu sắc, đúng như năm màu hoa dâng cho Mẹ. Nhìn qua khe cửa, tôi thấy mấy đứa đang trang điểm, đứa kẹp tóc, đứa thì vấn khăn...Bọn con trai cứ hích nhau rồi cười. Bị phát hiện, xơ la mắng cho lại ba chân bốn cẳng chạy.
 
Bắt đầu dâng hoa, ánh mắt tôi chỉ chăm chăm nhìn xem nhỏ ở đâu, múa như thế nào. Một vài đứa ra trước, nhỏ ra sau. Tôi thấy nhỏ mặc áo dài trắng, đội vòng hoa trên đầu, tóc thắt bím hai bên, môi tô son hồng nhạt. Khi hai ánh mắt chạm nhau, nhỏ cười nhẹ, mắt ánh lên trong sáng. Khi cười, hai cái lúng đồng tiền in sâu trên má. Chẳng hiểu sao tim tôi lại thắt lại. Tôi vội nhìn nơi khác như cố tránh ánh mắt của nhỏ. Trời ơi! Phải nhỏ không? Có mấy bữa đâu mà nhỏ đẹp dữ thần, vẫn ánh mắt và nụ cười ấy nhưng nay lại trở nên duyên dáng đằm thắm làm tôi bối rối.
 
Đang lơ đãng với ánh mắt của nhỏ, tôi nghe tiếng hô to: Cháy! Cháy rồi...! Không kịp suy nghĩ tôi chạy ào lên gian cung thánh, hai tay giật mạnh cái cánh thiên thần đeo sau lưng của nhỏ ra, rồi dậm chân cho tắt lửa. Đoàn dâng hoa vẫn tiếp tục, mọi người thở phào nhẹ nhõm. Chẳng biết nhỏ làm tôi bối rối hay tôi làm nhỏ chia trí mà khi đi ngang qua cây nến, cái cánh thiên thần bằng bông gòn nhỏ đeo sau lưng bùng cháy. Và rồi "anh hùng cứu mỹ nhân xuất hiện!" Là tôi chứ ai! Đám bạn lại có dịp trêu ghẹo.
 
Thánh lễ kết thúc, nhỏ chủ động vào phòng áo gặp tôi. Nhỏ nói: Mình cám ơn cậu!... Còn tôi thì cứ đứng đơ người ra trước khuôn mặt xinh xắn và ánh mắt tội nghiệp của nhỏ. Lúc đó tôi định nói lời xin lỗi vì trước đây chê nhỏ xấu, nhưng không hiểu sao tôi cứ ấp úng chẳng nói được câu nào. Nghĩ bụng trời ơi sao hôm nay nhỏ lạ quá. Không xưng hô "mày" "tao" với tôi nữa mà lại xưng "mình" với "cậu". Giờ tôi biết mở lời thế nào? Rồi cứ gãi đầu, gãi tai...Ừ...thì...mà...
 
- Ê!... Sao mày còn đứng đây, tao thấy công an đầy ở nhà mày kìa. Má mày khóc quá chừng luôn. – thằng cu Tèo hốt hoảng báo tin cho tôi.
 
- Chuyện gì vậy? – Tôi cắt ngang chuyện với nhỏ để hỏi thằng Tèo.
 
- Nghe nói ba má mày phạm pháp gì đó, nên công an đến niêm phong nhà mày rồi. Mày chạy về xem thế nào?
 
Vừa nghe thế, tôi bỏ nhỏ lại, chẳng kịp chào hỏi gì, chạy vội về nhà, lòng lo lắng tự hỏi: Có chuyện gì vậy? Rồi nhủ thầm: Xin Chúa cho gia đình con được bằng an...
 
Trời tối đen như mực. Xa xa có tiếng chó sủa. Tiếng bàn tán. Tiếng khóc...
 
Hết phần 1
(Còn tiếp)
 

Tác giả bài viết: Lm. Mar - Aug Bùi Văn Hồng Phúc, SSS

Nguồn tin: www.vanthoconggiao.net


 
Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

  Ẩn/Hiện ý kiến

Những tin mới hơn

 

Những tin cũ hơn

DC VC NVB Tach nen
BÀI VIẾT ĐƯỢC QUAN TÂM
THÁNH CA
HỌC HỎI LỜI CHÚA
  •   Đang truy cập 202
  •   Máy chủ tìm kiếm 7
  •   Khách viếng thăm 195
 
  •   Hôm nay 45,897
  •   Tháng hiện tại 1,077,905
  •   Tổng lượt truy cập 79,826,589