Giáo Phận Hải Phòng

http://www.gphaiphong.org


NGƯỜI ĐỌC SÁCH THÁNH (truyện ngắn)

Na đã quyết định rồi. Chấp nhận thuơng đau thôi. Chỉ còn cách đấy mới giải thoát cho nó khỏi mặc cảm tội lỗi.
tn
 
Là một ca viên trong ca đoàn, đọc sách Thánh là nhiệm vụ và bổn phận của Na. Thánh Lễ tối nay, đến “nhiệm kỳ” Na đọc sách. Na xem trước đoạn Kinh Thánh từ sáng, và không ngừng cầu nguyện xin Chúa giúp Na đọc tốt, truyền được tâm tư của Chúa đến người nghe. Đoạn Kinh Thánh của Na là Đn 9:4b-10.
   
“Lạy Chúa là Thiên Chúa cao cả và đáng kính sợ, Đấng giữ lời giao ước và lòng từ bi đối với những ai kính mến Người và tuân giữ những giới răn… Chúng con đã không vâng theo tiếng Chúa là Thiên Chúa chúng con, để sống theo lề luật mà Chúa đã dùng các tiên tri, tôi tớ Chúa, rao giảng cho chúng con.”
    
Na cất Kinh Thánh lên kệ sách, mặc đồng phục đến trường. Hôm nay thi học kỳ. Hồi hộp thật. Na đã học bài rất kỹ, nhưng vẫn lo lắng. Nhà Na nghèo, không có tiền học thêm. Mà cô giáo lại rất  “giấu nghề”. Nhiều phần quan trọng cô chỉ dạy cho những bạn học thêm nhà cô thôi. Ây dà… Lạy Chúa xin cho con gặp may mắn trong kỳ thi này… Na thầm cầu nguỵên.
    
Cầu được ước thấy. Na gặp “may mắn” thật. Các bạn thi nhau…ném “phao” cho Na vì biết đề thi vượt ngoài sự “ uyên bác” của nó. Na chỉ có thể nắm chắc điểm lý thuyết. Phần bài tập thì… “bó tay chấm com.” Cô giáo mình “đáng yêu” thật, Na “rủa thầm.”
   
Đang định chép bài từ “phao” , Na chợt giật mình nhớ đến đoạn Lời Chúa sáng nay đọc …”Chúng con đã không vâng theo tiếng Chúa là Thiên Chúa chúng con, để sống theo lề luật mà chúa đã dùng các tiên tri, tôi tớ Chúa, rao giảng cho chúng con.” Ôi, không… Chúa ơi, không phải lúc này! Na chống một cánh tay vào trán, tay kia bóp chặt mẩu “phao.” Đây là thi học kỳ mà Chúa. Con đã chấp nhận nộp giấy trắng nhiều rồi. Kỳ thi này mà con không được 8 điểm là “toi đời” con, ở lại lớp như chơi ấy Chúa ơi…
    
- Sao vậy? Bài đây, chép đi! Một đứa bạn ngồi cạnh mở bài cho Na chép. Các giám thị bỏ ra hành lang “buôn dưa lê” hết rồi, chắc họ cũng muốn để bọn học trò …thở một chút.
    
- Tớ không…cần! Na khổ sở từ chối.
   
-  Nhưng đây là thi học kỳ đấy! Bà đã “ăn zê-rô” nhiều rồi, giờ mà không được 8 điểm thi học kỳ thì chắc chắn ở lại lớp!
  
Con bạn giỏi văn đánh trúng tim đen Na. Na rất sợ thụt lớp. Bố mẹ Na mà phải đóng học phí cho Na học thêm một năm mười một nữa thì… khổ lắm! Xấu hổ với bạn bè lắm! Rồi còn mặt mũi nào gặp họ hàng…? Thôi, cứ chép đi, rồi xưng tội, chắc Chúa cũng thông cảm.
  
Vậy là nó xoèn xoẹt chép bài như điên. Vừa kịp thời gian nộp bài.
  
Cổng trường trắng xoá những tà áo dài trinh nguyên. Xôn xao những lời bàn tán hỏi han nhau về bài thi. Na vội vàng dắt xe ra cổng, không muốn được ai hỏi thăm. Nó đạp xe rất nhanh, như đang bỏ chạy. Lạ thật. Lẽ ra “làm” hết được bài, hay đúng hơn là chép hết được bài, Na phải vui mừng chứ, sao trong lòng thấy rất khó chịu. Khác hắn những lần nộp giấy trắng…
  
Chiều. Khi những dải nắng cuối cùng rút khỏi mặt đất, Na đã đứng chờ sẵn trước toà giải tội. Xưng tội xong, giờ Na đã thấy ổn hơn rồi. Từ nay “bố bảo” nó cũng không dám vi phạm nữa. Vì mấy điểm bọ mà mất linh hồn thì không bõ chút nào.
  
Lễ. Na đứng đọc sách rõ ràng dõng dạc. Vừa đọc, Na vừa thấy như nó đang tự “chửi” chính nó. Từng lời từng chữ sắc như dao cứa vào lương tâm nó. Mình thật tòi tệ. Một cảm giác xấu hổ xâm chiếm tâm hồn Na. Dù đang mặc áo Alba đọc sách mà nó cứ cảm thấy mình trần truồng. Na chỉ muốn chui xuống đất trốn, nhưng trốn làm sao được cái bóng của chính mình?
   
Tan lễ, Na ra về với một trái tim trĩu nặng. Nó chợt nảy ra một ý.
   
Sáng hôm sau, Na chỉnh tề trong bộ áo dài trắng đi học như mọi ngày. Đường đến trường hôm nay như dài hơn bởi điều mà Na sắp làm. Na đã quyết định rồi. Chấp nhận thuơng đau thôi. Chỉ còn cách đấy mới giải thoát cho nó khỏi mặc cảm tội lỗi.
   
Na hồi hộp gõ cửa phòng thầy hiệu trưởng. “Mời em vào” Thầy hiệu trưởng cười.
  
- Thưa thầy… Nó ngập ngừng.

- Có việc gì vậy? Thầy  mỉm cười, tỏ ra thân thiện và kiên nhẫn.

- Em… đã cóp bài bạn trong kỳ thi học kỳ vừa rồi…

- Ừ, môn gì vậy? Thầy vẫn bình tĩnh mỉm cười.

-  Dạ… môn toán. Nó cúi mặt xuống ấp úng.
    
Thầy lật lật đống bài thi, rút ra một bài đưa nó.
  
- Bài của em đây phải không?
  
- Vâng. Nó nhìn điểm 10 đỏ chót mà…thèm. Nhưng thôi, quýêt tâm từ bỏ.
 
- Tại sao em cóp bài? Thầy bình thản hỏi Na.
 
- Em không làm được phần bài tập…
 
- Bài tập toàn những nội dung bình thường mà.
 
- Dạ…nhưng em không biết làm… Nó cân nhắc xem có nên nói chuyện cô giáo như thế không. Và nó im lặng.
 
- Thôi được rồi. Em ngồi đây.
  
Nói xong thầy đứng lên, lấy bút biết bảng và ra hiệu cho nó hướng về phía bảng. Thầy giảng bài! Mặc kệ chuông vào lớp, thầy bảo nó cứ ở yên trong phòng học cách làm bài. Chỉ trong nửa giờ, nó đã biết cách làm thành thạo hết các loại bài tập của đề thi và còn làm được cả bài nâng cao nữa. Rồi thầy hỏi đột ngột
 
-  Có phải cô giáo không dạy trên lớp những bài này không?
 
- Thưa thầy… Nó ấp úng nhìn xuống đất. Không muốn thành kẻ mách lẻo.
 
- Em chép bài của ai? Thầy lại hỏi, vẻ mặt và giọng nói vẫn vui vẻ thân thiện, không chút kết án.
 
- Thưa thầy… Nó càng không thể trả lời. Nói thật thì hại bạn, mà nói dối thì hại chính mình. Nó chỉ còn biết im lặng.
 
- Thôi được rồi! Thầy hiểu rồi. Thầy cầm bài thi và nhìn nó. Phần lý thuyết, em được bốn điểm. Nhưng cái tội cóp pi thì…em biết rồi đấy, chẳng những bị zê-rô, mà còn bị đình chỉ học. Em có hối hận vì đã thú tội không?
 
- Thưa thầy, không ạ. Na hít một hơi thật sâu và nói tiếp. Em là người Công Giáo, thà bị đình chỉ học còn hơn phải đến trường với cảm giác tội lỗi, xấu hổ lắm, thưa thầy…
 
Thầy tròn mắt ngạc nhiên. Rồi mỉm cười nói tiếp.
 
- Em dũng cảm lắm. Lòng dũng cảm nhận lỗi của em đủ xoá tội em làm. Thầy chẳng những không phạt em nữa. Nhưng sẽ cho em cơ hội làm lại bài thi. Em về lớp đi.
 
Na bước khỏi phòng mà lòng nhẹ bẫng.
 
Thứ hai đầu tuần. Đang rủ rỉ trò chuyện cùng đứa bạn trong giờ chào cờ, Na giật mình thấy thầy hiệu trưởng đứng trước toàn trường, mời Na lên…cột cờ. Thôi rồi… Thầy tuy không phạt nhưng chắc sẽ bị khiển trách. Chấp nhận thôi, ai bảo…
  
  Nhưng không. Thầy không hề trách mắng gì Na, mà thầy gọi nó lên để…tuyên dương. Trước tiếng vỗ tay của cả trường, Na không biết nên cười hay nên…mếu. Vì cái gốc của sự khen này là…tội lỗi. Nó chọn im lặng.
  
Sau đó, Na được làm lại bài thi, thầy chấm điểm ngay. Nó được mười điểm. Gìơ nó mới thật sự vui, vì điểm mười này là thực lực của chính nó. Na được lên lớp 12 thẳng cánh cò bay.
  
Ngay đầu năm, thầy hiệu trưởng đã mở thêm một lớp phụ đạo tại trường. Tất nhiên là nó ghi danh đầu tiên. Những bài kiểm tra, nó thường xuyên gặp lại bạn”mười.”  Tạ ơn Chúa.
 
    
 

Tác giả bài viết: Đặng Kim Thoa.