"Ai nghẹn ngào ra đi gieo giống, mùa gặt mai sau khấp khởi mừng" (Tv 126,5)
Theo đề nghị của môn đệ, Đức Giê-su đã dạy các ông cầu nguyện bằng Kinh Lạy Cha và kèm theo 3 lời khuyên về sự cầu nguyện như sau : Một là lời cầu nguyện phải vừa có tâm tình yêu mến lại vừa ngắn gọn phong phú. Hai là phải kiên trì cầu xin và đừng ngã lòng. Ba là phải vững tin Chúa sẽ ban ơn lành hồn xác giúp ta được ơn cứu độ.
Lời cầu nguyện mà Người dạy các môn đệ khởi đầu bằng hai chữ “Lạy Cha”, hoặc “Thưa Cha”, hoặc “Cha ơi”. Như vậy, Chúa Giêsu đã cho phép chúng ta gọi Chúa là Cha, giống như bản thân Người. Nói cách khác, nhờ Chúa Giêsu, trong Chúa Giêsu, và với Chúa Giêsu mà chúng ta được gọi Chúa là Cha với tâm tình thân thương trìu mến.
Dụ ngôn người gieo giống đầy tính lạc quan, hy vọng. Ðức Giêsu gieo hạt giống Lời Chúa khắp nơi. Có hạt bị chim trời ăn mất, khi chưa kịp nảy mầm. Có hạt bị khô cháy khi chưa bám rễ. Có hạt đã thành cây, nhưng bị gai làm chết ngạt. Thực tế đau buồn ấy làm nản lòng nhiều người. Ðức Giêsu đã gặp biết bao chống đối và thất bại. Ngài có thật là Ðấng được Thiên Chúa sai đến để thiết lập Nước Trời trên trần gian không?
Bài Tin Mừng hôm nay có thể làm chúng ta bị sốc. Đức Giêsu đang giảng cho một đám người khá đông. Chắc là họ đứng chen chúc nhau đến nỗi khó lòng đến gần Ngài được. Chính vào lúc này thì mẹ và anh em Ngài đến, không rõ lý do. Họ muốn nói chuyện với Đức Giêsu, nhưng đành phải đứng ở ngoài.
Đức Giêsu không vui khi người Pharisêu và những người đương thời muốn thấy dấu lạ và tìm kiếm dấu lạ (cc. 38-39). Họ chờ mong một dấu lạ làm họ lóa mắt, gây ấn tượng mạnh,
khiến họ không thể chối cãi và buộc họ phải tin. Tiếc rằng Đức Giêsu không bao giờ có ý muốn làm thứ dấu lạ như vậy. Ngài không làm dấu lạ để biểu diễn quyền năng của mình trước con người. Ngài chỉ làm dấu lạ để phục vụ nhu cầu con người và loan báo Nước Chúa.
Dọn bữa cho Thầy là điều cần, nhưng ngồi hầu chuyện Thầy lại cần thiết hơn. Chị Mác-ta trách Thầy chứ Thầy không trách chị Mác-ta. Thầy biết chị phải lo toan nhiều việc phục vụ (Lc 10,40), nên lòng băn khoăn xao xuyến về nhiều chuyện (Lc 10,41). Bởi đó Thầy gọi tên chị hai lần: “Mác-ta ! Mác-ta !” Thầy muốn kéo chị ra khỏi cái nhiều làm chị bị rối,
”Hãy nhận lấy bộ áo dòng này mà Mẹ ban cho dòng và cho tu sĩ như dấu chỉ của lòng ưu ái và sự săn sóc của Mẹ dành cho các con. Đây là dấu hiệu cứu rỗi. Giải thoát mọi hiểm nguy. Ai chết mà mang biểu hiện bình an này, sẽ khỏi bị lửa thiêu đời đời và Mẹ sẽ cứu họ khỏi lửa luyện tội vào ngày thứ bảy sau khi họ qua đời”.
Phụng Vụ Lời Chúa Chúa Nhật này, đặc biệt bài đọc I và Tin Mừng, nêu bật quyền ưu tiên cho việc tiếp đón Thiên Chúa, tiếp đón Lời của Ngài.
Bài Tin Mừng hôm nay cho thấy một Đức Giêsu ở vào thế yếu. Khi biết nhóm Pharisêu tìm cách giết mình thì Ngài lánh đi (c. 15). Ngài đã lánh đi nhiều lần khi gặp chống đối và đe dọa. Ngài lánh đi khi nghe tin Gioan bị nộp, rồi bị giết (Mt 4, 12; 14, 13). Đức Giêsu không đối đầu với kẻ bách hại như Ngài đã dạy môn đệ (Mt 10, 23). Ngài chỉ đón lấy cái chết khi Cha muốn.
Khi được hỏi Ngài đã tìm được con đường nên thánh ở đâu thì Bonaventura đã trả lời: “Tôi học với Chúa Giêsu chịu đóng đinh. Chính trong các vết thương đẫm máu của Người mà tôi tìm được mọi sự hiểu biết cho tôi”
Giữ ngày sabát là điều rất quan trọng trong Do thái giáo. Theo Luật Chúa, đó là ngày nghỉ ngơi, ngừng mọi công việc. Đối với người Pharisêu, bứt lúa được xem như gặt lúa, nên là việc bị cấm làm. Hành vi bứt lúa của các môn đệ bị coi là vi phạm ngày sabát. Thay vì trách họ theo lời người Pharisêu, Thầy Giêsu lại bênh vực họ. Ngài trưng dẫn trường hợp Đavít và các thuộc hạ khi đói bụng