Chúa nhật không phải là ngày Sabát

Thứ tư - 16/03/2022 15:31      Số lượt xem: 4620

Nếu tin rằng phải "tôn trọng ngày Sabát", thì tại sao người Công giáo không bị bắt buộc phải tham dự Thánh lễ vào Thứ Bảy thay vì Chúa Nhật?

cn
Một trong những lời dạy hấp dẫn nhất của giáo phái Cơ Đốc Phục Lâm là sự nhấn mạnh liên tục của họ cho rằng các Kitô hữu phải tuân theo Mười Điều Răn…cả mười điều trong số đó. Họ đã phơi bày một cách đúng đắn suy nghĩ sai lầm mà nhiều nhánh Tin lành tuyên bố, "Chúng ta không cần phải tuân giữ Mười Điều Răn để được cứu rỗi nữa."
 
Tất nhiên, như Chúa Giêsu nhắc nhở chúng ta:
 
Bấy giờ có một người đến thưa Đức Giêsu rằng: “Thưa Thầy, tôi phải làm điều gì tốt để được hưởng sự sống đời đời?” Đức Giêsu đáp: “Sao anh hỏi tôi về điều tốt? Chỉ có một Đấng tốt lành mà thôi. Nếu anh muốn vào cõi sống, thì hãy giữ các điều răn.” (Mt 19, 16-17).
 
Dù đồng ý với nhau về điểm này, tín hữu Cơ Đốc Phục Lâm thường hỏi: "Nếu bạn tin rằng chúng ta phải tuân giữ Điều Răn thứ tư (hoặc thứ ba), tại sao người Công Giáo không bị bắt buộc tham dự Thánh Lễ vào các ngày Thứ Bảy thay vì Chúa Nhật?"
 
Chúng ta có thể rút ra gợi ý đầu tiên từ Sách Giáo lý, sách này tuyên bố:
 
Thập Giới nêu lên những bổn phận cơ bản của con người đối với Thiên Chúa và với tha nhân, nên tự bản chất là những nghĩa vụ quan trọng. Thập Giới bất biến và có giá trị cho mọi thời và mọi nơi. Không ai có thể chuẩn miễn Mười Ðiều Răn được Thiên Chúa ghi khắc trong tâm khảm con người. (2072)
 
Do đó, Điều Răn thứ ba “về cơ bản là bất di bất dịch” bởi vì nó là một trong Mười Điều Răn, mà Chúa Giêsu dạy chúng ta phải tuân theo để đạt được sự sống đời đời. Tuy nhiên, Giáo hội Công giáo dạy ngày cụ thể mà chúng ta cử hành trong việc tuân giữ Điều răn thứ ba là một nghi lễ, hoặc một thành phần ngẫu nhiên của Luật có thể thay đổi được. Đây là cách Sách Giáo lý diễn đạt:
 
Chúa Nhật khác hẳn ngày Sabát và được Kitô hữu mừng hàng tuần thay cho ngày Sabát. Qua cuộc Phục Sinh của Ðức Kitô, Chúa Nhật hoàn tất ý nghĩa thiêng liêng của ngày Sabát Do Thái…Những ai sống theo luật cũ, nay đạt tới niềm hy vọng mới, họ sẽ không còn giữ ngày Sabát nữa, nhưng giữ Ngày của Chúa…Việc cử hành ngày Chúa Nhật tuân theo qui định luân lý tự nhiên đã được ghi khắc trong lòng con người, thờ phượng Thiên Chúa cách hữu hình, công khai, và đều đặn…Việc cử hành ngày Chúa Nhật chu toàn giới luật của Cựu Ước, hòa hợp với nhịp điệu và tinh thần của nó trong lễ kỷ niệm hàng tuần về Đấng Tạo hóa và Cứu chuộc dân Ngài (2175-76).
 
Có dữ liệu Kinh Thánh nào đồng tình với lời dạy này của Giáo hội không? Chắc chắn rồi!
 
Thánh Phaolô nói với chúng ta rằng khía cạnh nghi lễ của luật cũ — bản thân ngày Sabát — không còn ràng buộc đối với các tín hữu Kitô:
 
Vậy đừng ai xét đoán anh em về chuyện đồ ăn thức uống, hay về mục ngày lễ, ngày đầu tháng, ngày Sabát. Tất cả những cái đó chỉ là hình bóng những điều sắp tới, nhưng thực tại là thân thể Đức Kitô (Cl 2, 16-17).
 
Rõ ràng, ngày Sabát là “một hình bóng đơn thuần” — tức là thoáng qua tự bản chất. Và “hình bóng” (tiếng Hy Lạp, skian) cũng chính là từ mà tác giả được linh hứng trong thư gửi tín hữu Do Thái dùng để chỉ việc hiến tế loài vật trong Cựu Ước — cũng không còn ràng buộc đối với các Kitô hữu nữa.
 
Lề Luật chỉ phác họa lờ mờ (tiếng Hy Lạp, skian) những phúc lộc của thế giới tương lai, chứ không phản ánh chính xác những thực tại đó. Cho nên, Lề Luật không bao giờ có thể làm cho những người tiến lại gần Thiên Chúa được nên hoàn thiện, nhờ những ngần ấy thứ hy lễ người ta cứ dâng mãi năm này qua năm khác (Dt 10, 1).
 
Hơn nữa, điều quan trọng cần lưu ý là cách Phaolô sử dụng cùng một sự phân chia “lễ hội” (các ngày thánh hàng năm), “trăng non” (các ngày thánh hàng tháng) và “ngày Sabát” (các ngày thánh hàng tuần) mà Cựu Ước sử dụng trong Sử biên niên quyển 1, chương 23, câu 31; Sử biên niên quyển 2, chương 4, câu 8; chương 12-13; chương 31, câu 3; và những chỗ khác, khi đề cập đến những ngày thánh của người Do Thái. Rõ ràng, cùng với các ngày thánh hàng năm và hàng tháng - điều mà ngày nay không có Kitô hữu nào tuyên bố là ràng buộc đối với các kẻ tin trong Đức Kitô – ngày Sabát được bao gồm trong điều mà Phaolô gọi là hình bóng đơn thuần.
 
Khi Phaolô dạy rằng Kitô hữu không cần phải giữ ngày Sabát, ông nói về những ngày thánh dành riêng cho người Do Thái. Ông đang không nói — và vẫn không nói — rằng chúng ta không phải giữ bất kỳ ngày thánh nào cả. Trong ngữ cảnh này, Phaolô đang đối phó với các tín hữu Do Thái giáo, những người nói với các Kitô hữu dân ngoại rằng họ phải cắt bì và tuân giữ luật Cựu Ước đã lỗi thời, bao gồm cả ngày Sabát và các ngày thánh khác, để được cứu độ. Một số người bỏ qua thực tế này khi họ sử dụng thư của Phaolô gửi cho tín hữu Rôma để chống lại sự cần thiết của việc tuân giữ Điều răn thứ ba.
 
Anh em hãy đón nhận người yếu đức tin và đừng tranh luận với họ. Có người tin mình ăn được mọi thứ, có người vì yếu chỉ ăn rau…Người thì cho rằng: ngày này quan trọng hơn ngày khác; kẻ thì lại nghĩ: ngày nào cũng như nhau. Trong thâm tâm, mỗi người phải có xác tín. Ai để ý đến ngày này ngày nọ, thì làm thế để kính Chúa. Người ăn, thì vì Chúa mà ăn, bởi lẽ họ tạ ơn Thiên Chúa (Rm 14, 1-6).
 
Trong vài thập kỷ đầu tiên của lịch sử Giáo hội, câu hỏi về mối quan hệ giữa người Do Thái-dân ngoại với Giáo hội và Lề Luật là một chủ đề nóng hổi. Miễn là Đền thờ còn đứng vững, các Kitô hữu gốc Do Thái được tự do tham dự Đền thờ và tuân giữ một số khía cạnh của Lề Luật cũ, miễn là họ không dạy những điều này là thiết yếu cho sự cứu rỗi.
 
Nhiều người sẽ cho rằng các tín hữu Công giáo có lỗi nghiêm trọng ở đây vì thư gửi tín hữu Do Thái chương 4, câu 9 tuyên bố: “Như thế, Dân Thiên Chúa còn có thể được nghỉ như Thiên Chúa nghỉ ngày thứ bảy.” Và về mặt chữ đoạn này dường như đã ràng buộc Kitô hữu với ngày thứ bảy. Tuy nhiên, bối cảnh trong các câu 4-8 làm sáng tỏ nhiều điều cho chúng ta:
 
Như có chỗ Thiên Chúa phán về ngày thứ bảy rằng: Khi đã làm xong mọi công việc, thì ngày thứ bảy Thiên Chúa nghỉ. Trong đoạn thánh vịnh nói trên, lại cũng có lời chép rằng: Chúng sẽ không được vào chốn yên nghỉ của Ta. Vậy thì phải có một số người được vào chốn yên nghỉ, và vì những người đầu tiên được nghe loan báo Tin Mừng đã không được vào bởi họ bất tuân, nên Thiên Chúa lại ấn định một ngày khác, tức là ngày hôm nay, khi Người dùng vua Đavít mà phán, sau một thời gian rất lâu dài, như đã nói ở trên: Ngày hôm nay, nếu các ngươi nghe tiếng Chúa, thì chớ cứng lòng. Thật vậy, nếu ông Giôsuê đã cho họ được yên nghỉ, thì sau đó, Thiên Chúa đã chẳng nói đến một ngày khác nữa. Như thế, Dân Thiên Chúa còn có thể được nghỉ ngày thứ bảy, vì ai đã vào chốn yên nghỉ của Thiên Chúa, thì cũng đã nghỉ sau khi làm xong công việc của mình, như Thiên Chúa đã nghỉ sau khi làm xong công việc của Người.
 
Ngữ cảnh cho thấy rõ ràng rằng “ngày thứ bảy” của người Do Thái đã được thay thế, hay đúng hơn, được ứng nghiệm trong “một ngày khác”, “một ngày nhất định”, đó là “ngày Sabát nghỉ ngơi dành cho dân Chúa”. Đây là ngày gì? Trong tiếng Do Thái, không phải là một ngày vì đó là một con người: Chúa Giêsu Kitô. Trên thực tế, toàn bộ cuộc thảo luận về “sự nghỉ ngơi trong ngày Sabát” biến mất trong cuộc thảo luận về “vị Thượng Tế siêu phàm đã bang qua các tầng trời, là Đức Giêsu Kitô, Con Thiên Chúa” (Dt 4, 14ff). Chính Chúa Giêsu Kitô là người hiện thực hóa “ngày nghỉ” được báo trước bởi ngày Sabát.
 
“Kết thúc cuộc thảo luận,” những người bạn Tin lành của chúng ta nói. “Không còn bất kỳ điều gì gọi là ngày ràng buộc các Kitô hữu trong Giao Ước Mới. Chúa Giêsu là sự ứng nghiệm của ngày Sabát, không phải một ngày nào đó mà chúng ta phải đến nhà thờ.” Và họ thực sự đúng, nhưng chỉ một phần. Chúa Giêsu là sự hoàn thành phần còn lại của ngày Sabát theo nghĩa là chỉ Ngài mới có thể hiện thực hóa “ngày nghỉ” mà Sabát là tượng trưng.
 
Trong thư gửi tín hữu Do Thái chương 10, câu 1-26, chúng ta thấy sự chuyển đổi hướng tới việc gắn nhãn Hội thánh là sự hoàn thành của tất cả những gì chỉ đơn thuần là hình bóng trong Giao Ước Cũ chứ không chỉ là Chúa Giêsu Kitô trong sự trừu tượng. Và điều này chỉ có ý nghĩa khi chúng ta hiểu rằng “Hội Thánh” là Thân thể của Đức Kitô, hay chính Đức Kitô được nối dài ra cho thế giới (x. Ep 1, 22-23).
 
Lề Luật chỉ phác họa lờ mờ những phúc lộc của thế giới tương lai, chứ không phản ánh chính xác những thực tại đó. Cho nên, Lề Luật không bao giờ…làm cho những người tiến lại gần Thiên Chúa được nên hoàn thiện.

Vậy, thưa anh em, nhờ máu Đức Giêsu đã đổ ra, chúng ta được mạnh dạn bước vào cung thánh. Người đã mở cho chúng ta một con đường mới và sống động qua bức màn, tức là chính thân xác của Người. Chúng ta lại có một vị tư tế cao trọng đứng đầu nhà Thiên Chúa. Vì thế, chúng ta hãy tiến lại gần Thiên Chúa với một lòng chân thành và một đức tin trọn vẹn, vì trong lòng thì đã được tẩy sạch mọi vết nhơ của lương tâm, còn ngoài xác thì đã được tắm rửa bằng nước tinh tuyền…đừng bỏ các buổi hội họp, như vài người quen làm…nếu chúng ta cố tình phạm tội sau khi đã học biết sự thật, thì không còn hy lễ nào đền tội được nữa (Dt 10, 1; 19-22, 25-26).
 
Là Kitô hữu, chúng ta “vào nơi thánh” qua phép Rửa Tội — thân xác được tắm rửa bằng nước tinh tuyền — và Bí tích Thánh Thể — thân mình Người — do đó trở thành cần thiết cho Giáo hội.
 
Vì vậy, nếu các tín hữu Kitô nhất định phải tuân giữ Điều Răn thứ ba, và nó liên quan đến việc “nhóm họp cùng nhau,” nhưng không phải vào ngày Sabát, thì chúng ta được truyền lệnh phải nhóm họp vào ngày nào?
 
Trong Kinh Thánh, bất cứ khi nào chúng ta thấy các Kitô hữu nhóm họp để thờ phượng Chúa, rước lễ, lạc quyên — ngoài hội đường — thì đó là “hàng ngày” hoặc đặc biệt, đó là “ngày thứ nhất trong tuần” (Cv 20, 7; 1 Cr 16, 2). Đúng là bạn thường thấy Thánh Phaolô vào hội đường  trong ngày Sabát (Cv 13, 14-44; 16, 13; 18, 4). Tuy nhiên, trong mỗi trường hợp, mục đích của ông là công bố sự thật về Đức Kitô cho người Do Thái. Đây không phải là những cuộc họp mặt của Kitô hữu. Nhưng hãy lưu ý những gì chúng ta tìm thấy trong Công vụ 2, 46:
 
Họ ngày ngày chuyên cần đến Đền Thờ. Khi làm lễ bẻ bánh tại tư gia, họ dùng bữa với lòng đơn sơ vui vẻ.
 
Phaolô và những người bạn đồng hành của ông đã vào đền thờ, nhưng “việc bẻ bánh” xảy ra trong “nhà thờ” của những tín hữu Kitô. Nhân tiện, “Bẻ bánh” là một cụm từ để chỉ Thánh Thể trong các tác phẩm của Thánh Luca. Chẳng hạn, khi Phaolô ở thành Trôa trong Công vụ 20, 7, chúng ta đọc thấy: “Ngày thứ nhất trong tuần, khi chúng tôi họp nhau để bẻ bánh.” Luca 24, 30-31 ghi lại rằng Clêôpa và một môn đồ giấu tên “đã được mở mắt”, và họ nhận ra Chúa Giêsu “khi bẻ bánh.” Và theo Luca 24, 1 và 13, cuộc gặp gỡ này cũng vào ngày thứ nhất trong tuần! Phaolô không bao giờ nói, "Vào ngày Sabát, khi chúng tôi họp nhau để bẻ bánh." Thay vào đó, việc “bẻ bánh” trong Luca chương 24 và trong Công vụ tông đồ chương 20 xảy ra vào ngày thứ nhất trong tuần.
 
Điều quan trọng cần nhớ là khi nói về “nhà thờ” trong Kinh Thánh, chúng ta muốn đề cập đến những ngôi nhà được chỉ định cho các buổi nhóm họp của “cộng đoàn” và đặc biệt cho “việc bẻ bánh.”
 
Thật thế, trước tiên tôi nghe rằng khi họp cộng đoàn,…thì không phải là để ăn bữa tối của Chúa. Thật vậy, mỗi người lo ăn bữa riêng của mình trước, và như thế, kẻ thì đói, người lại say. Anh em không có nhà để ăn uống sao? Hay anh em khinh dể Hội Thánh của Thiên Chúa?...Thật vậy, điều tôi đã lãnh nhận từ nơi Chúa, tôi xin truyền lại cho anh em: trong đêm bị nộp, Chúa Giêsu cầm lấy bánh, dâng lời tạ ơn rồi bẻ ra (1 Cr 11, 18-23).
 
Vì vậy, những "ngôi nhà riêng" đó thực sự là những ngôi nhà "cộng đoàn", trong đó "việc bẻ bánh" đã diễn ra, và cử chỉ này diễn ra vào ngày thứ nhất trong tuần: Chúa Nhật.
Tác giả: Tim Staples 

 --------------------
*Các trích dẫn Kinh Thánh được lấy từ bản dịch Kinh Thánh của Nhóm Phiên dịch các giờ Kinh Phụng vụ

 
Tổng số điểm của bài viết là: 35 trong 7 đánh giá
Xếp hạng: 5 - 7 phiếu bầu
Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

  Ẩn/Hiện ý kiến

Những tin mới hơn

 

Những tin cũ hơn

DC VC NVB Tach nen
BÀI VIẾT ĐƯỢC QUAN TÂM
THÁNH CA
HỌC HỎI LỜI CHÚA
  •   Đang truy cập 266
  •   Máy chủ tìm kiếm 9
  •   Khách viếng thăm 257
 
  •   Hôm nay 18,965
  •   Tháng hiện tại 814,277
  •   Tổng lượt truy cập 80,747,177