Bài Tin Mừng hôm nay có thể làm chúng ta bối rối. Người quản gia bị mang tiếng là phung phí tài sản của chủ. Anh phải nghỉ việc, dù không rõ tiếng tiếng đồn ấy có đúng không. Anh không được bào chữa gì cho chính mình. Bây giờ anh chỉ lo chuyện tương lai, sau khi thất nghiệp. Anh suy nghĩ như một độc thoại: “Mình sẽ làm gì đây?”
Lời Chúa trong cuốn sách mang tên “Sách Khôn Ngoan” của Chúa nhật 32 hôm nay lại định nghĩa “khôn ngoan” theo một ý hướng khác. Xin lưu ý là chữ “Khôn Ngoan” tác giả đặt ở chữ viết hoa. Điều này cho thấy “Đức Khôn Ngoan” ở đây không theo nghĩa thông thường. Dưới lăng kính Kitô giáo, Đức Khôn Ngoan chính là Đức Giêsu Kitô, Con Thiên Chúa nhập thể làm người.
Trước khi con người hướng về Thiên Chúa thì Thiên Chúa đã đưa tay ra, hướng về con người. “Vì loài người chúng tôi và để cứu rỗi chúng tôi.” Đó là điều chúng ta tuyên xưng trong Kinh Tin Kính. Thiên Chúa Ba Ngôi sống cho nhau, nhưng cũng sống vì con người và cho con người.
Sống là chấp nhận từ bỏ. Có những điều xấu phải từ bỏ như tật nghiện thuốc lá, ma tuý, rượu chè, trụy lạc... Cũng có điều tốt phải bỏ, để chọn một điều tốt hơn: chọn nghề, chọn trường, chọn chỗ làm, chọn bậc sống...
Bài Tin Mừng hôm nay vẫn nằm trong bối cảnh của bữa tiệc do một ông Pharisêu chức sắc mời Đức Giêsu vào ngày sabát (Lc 14, 1). Những lời Ngài nói trong bữa tiệc đã đánh động một người cùng bàn. Ông chia sẻ với Đức Giêsu về niềm hạnh phúc của người được dự tiệc trong Nước Thiên Chúa (c. 15), ở đó có mặt các tổ phụ và thiên hạ từ khắp tứ phương (Lc 13, 28-29). Chính vì thế Đức Giêsu đã muốn kể một dụ ngôn về Nước Trời.
Trong bài Tin Mừng hôm nay, Đức Giêsu mời ta vượt lên trên lối cư xử đó, không ngừng lại ở chỗ tôi cho anh, để rồi anh cho tôi (do ut des). Ngài dạy cho ông chủ tiệc biết nên mời ai và không nên mời ai. Có bốn hạng người không nên mời dự tiệc: bạn bè, anh em, bà con họ hàng, hay láng giềng giàu có. Ngài đưa ra lý do: “Kẻo họ mời lại ông, và ông được đáp lễ” (c.12). Hơn nữa, Ngài còn nói đến bốn hạng người nên mời dự tiệc: những người nghèo khó, tàn tật, què quặt, đui mù (c.13).
Hội Thánh sơ khai đã không hề hiểu theo nghĩa đen. Thánh Phaolô đã coi mình là cha sinh ra các tín hữu, đã gọi họ là con (1 Cr 4,14-17; Gl 4,19). Hội Thánh cũng có những thầy dạy (Cv 13,1; 1 Cr 12,28), và những vị lãnh đạo (Cv 15,22; Rm 12,8) Vậy đâu là điều Ðức Giêsu muốn nhắn nhủ chúng ta?
Khi thấy các khách dự tiệc có khuynh hướng chọn ngồi chỗ nhất, Đức Giêsu đưa ra một lời khuyên đối với họ (cc. 8-10). Mới nghe những lời khuyên này, ta có cảm tưởng đây chỉ là những lời dạy cách ứng xử khôn khéo. Nên chọn ngồi chỗ cuối, vì nếu chủ tiệc sắp xếp lại chỗ ngồi theo thứ bậc, bạn có cơ hội được mời lên chỗ trên.
Hôm nay Đức Giêsu lại được một người Pharisêu mời dùng bữa. Đây là lần thứ ba Ngài được mời ăn như thế (x. Lc 7, 36; 11, 37). Và đây cũng là lần thứ ba có sự căng thẳng vì Ngài chữa bệnh trong ngày sabát (x. Lc 6, 6; 13, 10). Những người Pharisêu trong bữa ăn hôm nay chăm chú nhìn Ngài (c. 1).
Trong tháng này Hội Thánh mời chúng ta đi viếng nghĩa trang để cầu nguyện cho các người thân yêu đã lìa đời. Những hàng mộ nói với ta về cái chết không sao tránh được. Dù già hay trẻ, dù khỏe hay đau, dù giàu hay nghèo, nhưng cuối cùng cái chết vẫn là điểm hẹn. Cái chết được chia đều cho mọi người. Nghĩa trang có phải là nơi an nghỉ cuối cùng không? Con người còn gì khi thân xác nát tan trong lòng đất? Nhờ Ðức Giêsu phục sinh mà mầu nhiệm cái chết được vén mở.
Khi mừng lễ các Thánh Nam Nữ trên trời, chúng ta nhớ mình được kêu gọi nên thánh (Rm 1,7; 1 Cr 1,2), được kêu gọi sống các mối phúc của Bài Giảng trên Núi. Như thế là được nếm hạnh phúc của trời cao ngay từ đời này. Với cuộc đời rất riêng của mình, mỗi người còn phải tìm ra và sống những mối phúc rất riêng, từ đó đi vào con đường rất riêng để nên thánh.
Tội giả hình đã ăn sâu nơi bản chất con người. Tâm lý tự nhiên, ai cũng muốn mình được nhiều người biết tới và khen ngợi tung hô. Không chỉ che mắt người đời, người ta còn giả hình trước mặt Thượng Đế và các thần linh nữa. Những câu chuyện liên quan đến những chiếc bánh chưng, bánh giày vĩ đại mà lại có xốp bên trong để tiến Vua Hùng cách đây vài năm đã cho thấy điều đó. Nhiều người cho rằng “Dương sao âm vậy; con người sao thì thần linh cũng vậy”, cho nên họ đút lót hối lộ các vị thần thánh để được bổng lộc chức tước, vì nghĩ rằng “tốt lễ thì dễ kêu”.
Mừng lễ Các Thánh là dịp để người Kitô hữu suy tư và được khích lệ quyết tâm nên thánh. Lời Chúa cho thấy Tám Mối Phúc là kim chỉ nam, là con đường chắc chắn để giúp các tín hữu nên thánh.